Sự tự tin của người Mỹ
Có một sự thật là dù làm bất cứ việc gì, người Mỹ đều thể hiện phong thái rất tự tin theo một cách riêng. Thay vì khoe khoang, thể hiện cái tôi cá nhân, tìm kiếm danh tiếng, họ lại tận hưởng mọi điều của cuộc sống với phong thái ung dung, vui vẻ.
Một số người châu Á rất giàu có khi đến Mỹ, họ nhận ra rằng chẳng có ai hâm mộ tài sản kếch xù của mình, và bắt đầu thấy lạc lõng. Sau đó họ xây nhà đẹp, mua siêu xe và những bộ đồ hiệu đắt tiền với hy vọng mang lại sự ảnh hưởng nhất định, nhưng tất cả đều vô nghĩa. Đến cả những người Mỹ sống trong khu ổ chuột, đi xe bình dân vẫn bình thản khi thấy những chiếc xe Mercedes lái qua. Và hơn nữa họ lại càng không màng quan tâm đến những chiếc áo măng-sét hay cổ áo hàng hiệu của người khác.
Hạnh phúc là khi biết đủ
Tại Mỹ, mức thu nhập của người dân thường không cao, và không phải người nào cũng có nhà đẹp, xe sang. Đặc biệt, có rất nhiều người Mỹ sống với công việc đi làm thuê với mức thu nhập khá thấp, tuy nhiên họ đều cảm thấy vui vẻ và mãn nguyện.
Thay vì than thở về những khó khăn và tìm đến những mục tiêu xa vời, họ vui vẻ đón nhận mọi điều từ cuộc sống và tận hưởng chúng. Khi bạn từ một khách sạn sang trọng bước ra gọi xe, bạn sẽ thấy người phục vụ rất đúng mực, lễ phép và chu đáo với bạn nhưng anh ta không hề ngưỡng mộ chiếc xe đắt tiền bạn đang đi hay bộ vest sang trọng bạn mặc.
Kỳ thực, con đường tôi hay bạn đang đi đều chỉ là một lựa chọn, và đều được quý trọng như nhau. Người ta dựa vào tình huống thực tế của bản thân để lựa chọn công việc, và các phương diện khác trong cuộc sống chứ không phải chạy theo xu hướng và số đông.
Do đó, các đại gia châu Á vốn quen “chỉ tay năm ngón” khi đến đất Mỹ thì mất hết sự kiêu ngạo. Một viên chức Trung Quốc đã từng chia sẻ: “Ở trong nước, người khác nhìn tôi là cúi đầu khom lưng. Nhưng ở Mỹ, ngay cả người nhặt ve chai họ vẫn luôn đứng thẳng.” Quả đúng như vậy, khi thanh thế không thể khiến một cá nhân sợ hãi thì cả dân tộc đó có thể khiến người khác kính nể.
Thật tâm chúc mừng thành công của người khác
Theo lời kể lại của một đạo diễn Việt Nam tham dự Liên hoan phim Quốc tế, khi cô vượt qua hơn 200 đồng nghiệp quốc tế để nhận giải, các đồng nghiệp đến từ Mỹ và Châu Âu đã ùa đến ôm lấy cô và chúc mừng, không một chút nghi ngờ hay ghen tị.
Sự chân thành đó khiến cô đạo diễn bất ngờ và xúc động. Người Mỹ có sự tự tin riêng biệt của bản thân nên họ vui vẻ chúc mừng thành công của người khác. Khi không có sự tự tin, bạn rất khó bình tâm chúc mừng những người xung quanh, dù cho đó là bạn thân đi nữa.
Đúng vậy, người khác thành công không có nghĩa là bạn mất đi cơ hội, nhưng nếu để sự ghen ăn tức ở trỗi dậy trong lòng, bạn sẽ không thể nhìn ra cơ hội ấy. Còn nếu bạn kiêu ngạo trước sự thất bại của người khác, bạn đang để sự tự ti thấp kém kiểm soát chính mình.
Chính vì thế, hãy thật tâm chúc mừng thành công của người khác, bởi lẽ cho đi cũng chính là bạn nhận lại.
Tôn trọng sự riêng tư của người khác cũng chính là trân trọng chính mình Có một người vừa nhận danh vị giáo sư, rất cao hứng từ Massachusets tới California thuê căn hộ sống. Hàng xóm bên cạnh anh là một gia đình người Mexico, mỗi ngày gặp mặt nhau đều vui vẻ bắt chuyện. Khi nói chuyện, người đàn ông Mexico đầy mùi mực.
Mặc dù là một người lao động, học vấn không cao nhưng ở ông lại toát lên vẻ tự tin và mãn nguyện với cuộc sống. Dù cuộc sống rất bấp bênh và phải nhận trợ cấp Chính phủ cho 5 đứa con nhỏ, nhưng chưa bao giờ anh thấy ông than phiền hay buồn bã.
Sống dưới bầu trời tự do của Mỹ, ta sẽ hiểu: tôn trọng quyền lựa chọn và cuộc sống riêng tư của người khác cũng chính là trân trọng bản thân mình. Họ không cố gắng tìm kiếm địa vị xã hội để khiến mình thanh cao hơn; họ cũng không chạy chiếc xe mới đắt tiền để khoe mẽ hay mua một ngôi nhà đẹp để hàng xóm phải ngưỡng mộ.
Người quyền quý cũng không có ngoại lệ
năm trước, tôi đã từng đọc được một bài báo trên mạng như sau:
Ngày 11/12/1997, phóng viên Cindy có một cuộc hẹn phỏng vấn riêng với vợ của Tổng thống Clinton. Bà Clinton đồng ý sau khi kết thúc diễn thuyết tại trường đại học Manhattan New York sẽ dành một giờ để trò chuyện cùng Cindy. Buổi phỏng vấn dự định diễn ra tại câu lạc bộ này của trường.
Đây là một câu lạc bộ truyền thống trang nghiêm, màu sắc cổ kính đã có lịch sử cả 100 năm rồi. Cindy đến trước và ngồi chờ bà Clinton ở đại sảnh. Trong lúc chờ đợi, cô lấy điện thoại ra và gọi. Một người bảo vệ lớn tuổi tiến đến và hỏi: “Thưa bà, bà đang làm gì thế?”
Phóng viên Cindy trả lời: “Tôi có hẹn với phu nhân Tổng thống Clinton.”
Người bảo vệ nói: “Bà không được dùng điện thoại trong câu lạc bộ, xin mời bà ra ngoài.” Nói xong, ông rời đi và Cindy cũng cất điện thoại.
Một lúc sau, người bảo vệ quay lại, thấy cô phóng viên vẫn chưa đi, còn đang bàn chuyện với phu nhân Clinton ở đại sảnh, ở đó có cả các trợ lý cao cấp của phủ Tổng thống.
Người bảo vệ già có vẻ không vui nói: “Hành vi này không thể chấp nhận được, các ông bà phải rời khỏi đây. Bà Clinton liền kéo Cindy nhanh chóng rời khỏi đó”. Người bảo vệ lớn tuổi không phải là nhân viên canh gác thủ phủ to lớn gì nhưng ông chọn lựa sự tuân thủ luật lệ, nguyên tắc khiến ngay cả những người quyền quý cũng nể phục.
Cách sống của người Mỹ đã giúp tôi định hướng phát triển bản thân phù hợp hơn. Tôi không lấy thành công của người khác để đo lường giá trị của bản thân. Bởi hạnh phúc là không có sự phân biệt giàu nghèo, nên chúng ta không cần phải thể hiện sự giàu có để nâng cao giá trị cho bản thân.
Ở một số quốc gia Châu Á, người ta đã quen với cách sống là tìm kiếm sự công nhận của người khác như cha mẹ, bạn bè, nhà chồng, bạn học, đồng nghiệp, người thân, thậm chí là sự công nhận trong ánh mắt thoáng qua vài giây của người hàng xóm. Nhưng đó không phải là sự công nhận thực chất, nó được tạo ra để thỏa mãn khát vọng về danh lợi.
Ngoài ra, có một sự thật đáng buồn rằng, đôi khi chúng ta không tự tin chấp nhận con người của chính mình, cứ mãi chạy theo sự tán dương từ người khác. Thực ra, một cuộc đời hạnh phúc và ý nghĩa không đến từ vẻ hào nhoáng xa hoa bên ngoài mà ở trong chính tâm hồn mỗi con người.