Công nghệ giải trí bằng “ngôn ngữ body”
Ở Mỹ, người ta có thể tìm thấy strip club ở khắp mọi tiểu bang, mọi ngóc ngách. Nó được biết đến như một nền công nghệ giải trí bằng “ngôn ngữ body”. Gần đây, giới chức cảnh sát đang cố vận động để đạt được một điều luật siết chặt hơn nữa hoạt động của công nghệ này.
Các strip club hoạt động liên tục, bền bỉ từ 6 giờ chiều đến tận 5 giờ sáng. “Đã đến DC thì phải biết đi xem gái nhảy” – người bạn bảo tôi như vậy. Đang húp xì xụp tô cháo lòng giữa khu thương mại Eden của cộng đồng người Việt, chuông điện thoại reng, hai đứa lật đật tính tiền ra điểm hẹn.
Hơn 60 USD là số tiền của 2 tô cháo + 1 dĩa lòng và vài chai bia nhập khẩu. Thây kệ, strip club đang trước mặt. Mất khoảng 15 phút từ thương xá Eden để đến một cái bar có tên gọi cực kỳ đàng hoàng: Best Guy, trên đại lộ Wisconsin. Đã gần đến nửa đêm, song vẫn phải chật vật lắm mới tìm được chỗ đậu xe. Ở đây, chúng tôi không phải trả 20 buck (USD) vào cửa như các bar ở New York, chỉ có điều tiền bia đắt hơn một chút. Bước vài bậc thang, xô cửa, tiếng nhạc dội ra nhưng phải đến 15 phút sau tôi mới nhận ra đó là nhạc rap.
Tất cả giác quan dường như dồn hết vào một. Ba cô gái trong trang phục Eva đang thi triển tối đa những đòn phép của cái ngôn ngữ body sẵn có quanh cái cột inox gắn trên ba cái bục rải đều theo chiều dài không gian bar rượu. Ấn tượng không kém là ngay ngõ cửa vào, một tấm biển ghi dòng chữ cực sốc: Save water, drink beer please ! Ở cái xứ Mỹ này, cụm từ “tiết kiệm” đôi khi đã được dùng thái quá. Khách sạn thì có ngay một cái bảng trong nhà tắm kêu gọi tiết kiệm khăn, công sở thì ngay cửa ra vào cũng dán “Ra vào xin nhớ đóng cửa để giúp chúng tôi tiết kiệm điện”.
Còn ở bar, chốn ăn chơi, chữ tiết kiệm (save) được dùng để kêu gọi: “Hãy tiết kiệm nước, vui lòng uống bia !”.
Những cô gái đi strip. Cuộc sống Gái nhảy trên đất Mỹ Nhưng thôi, hãy tạm quên cái chuyện “tiết kiệm” của dân Mỹ. Ba cô gái đang gợi tôi nhớ lại bộ phim Striptease – Thoát y vũ, một thời làm tốn hao biết bao giấy mực của báo chí Mỹ. Họ coi sự kiện cô đào Demi Moore đang ở đỉnh cao sự nghiệp ngày ngày cất công đi học nhảy và sẵn sàng để trần ngực khi vào vai vũ nữ như là một sự kiện. Đổi lại, nếu tôi nhớ không nhầm thì sau bộ phim ấy, Demi Moore được đề cử giải… mâm xôi vàng thì phải. Nhưng Demi chỉ nhảy topless, còn đằng này…
“Này, hơn phân nửa số mấy em ở đây còn đang đi học đấy nhé !” – anh bạn thì thầm. Tôi không tin lắm. Nhưng vài ngày sau, tình cờ nhắc lại đề tài này, một anh bạn Mỹ khẳng định: “Nhiều sinh viên ở đây đi strip lắm. Tôi biết một cô gái, mắc nợ nhiều quá nên cô ta strip suốt 3 tháng hè, đến khi trả xong nợ thì nghỉ. Bây giờ, cô ta đã trở thành một phóng viên khá tên tuổi. Nhưng tôi sẽ giữ kín không cho ai biết.
Nếu chủ biết, cô ta có thể sẽ bị sa thải”. Tôi đặt vấn đề này với một người bạn nữa, anh này bán tín bán nghi, bảo: “Bên đây tụi sinh viên ai mà làm chuyện đó, nếu có chỉ là mấy đứa hư hỏng, bỏ học”. Dĩ nhiên, “ai đang ở trên bục nhảy?” vẫn còn là chuyện tranh cãi. Vấn đề ở chỗ, bục nhảy vẫn luôn có người, kèm theo dòng chữ như ra lệnh: “Đừng sờ vào vũ công”.
“Các anh uống gì ?”, cô bồi bàn sà tới, trên tay là một xấp tiền lẻ dày cộm, sẵn sàng đổi cho khách típ cho đỡ hao. “Vui lòng cho 21 đô” – cô gái trở lại, nhanh nhẹn đặt 3 chai bia xuống bàn. Bên cạnh, một thanh niên tay cầm mấy tờ bạc 1 USD, bước đến trước bục, mắt nhìn bất động. Côgái tiến đến trực diện anh chàng, thi triển hàng loạt chiêu thức gợi cảm. “Tiền típ em đâu ?” – cô gái hỏi sau quãng nửa phút “em dành riêng cho anh”. Chàng trai đưa tiền, quay trở lại chỗ ngồi.
Thời lượng của vũ điệu “em dành riêng cho anh” ở đây tùy thuộc vào số tiền típ, thường thì chỉ 1 đến 2 đô lẻ. Cỡ 5 đô trở lên, “em dành riêng cho anh” sẽ lâu hơn và đấng mày râu sẽ được mấy em tặng thêm vài cú đá cao, từ từ lướt vòng qua mặt. Thêm một anh chàng nữa xán lại gần, ngờ nghệch đưa mắt nhìn cô vũ nữ thi triển hết thảy đường cong trên cơ thể. Lại câu hỏi quen thuộc: “Tiền típ em đâu ?”, anh chàng cười giả lả, quay lưng bỏ đi. Một thoáng bực mình lướt qua mặt, cô gái buông dài một tiếng “shit !”. “Mấy em này làm việc không có lương bổng gì đâu, chỉ ăn tiền típ của khách thôi, mà còn phải đóng tiền cho má mì nữa” – anh bạn tiếp tục giảng giải.
Một cái bar cỡ lớn thế này một đêm dễ có đến hơn 20 em thay phiên nhau nhảy. Má mì ở đây “xâu” nhẹ nhàng thôi. Nói như giọng một má trên mạng: “Thu một lần 20 đô thì tụi nó trợn mắt, nhưng nếu kiếm một cái hũ, hễ nhảy 1 bản thu 1 đô, thu hai chục lần như vậy thì chẳng đứa nào nói cả”. Tiếng nhạc dứt.
Cô gái vơ tay hốt nắm tiền lẻ cho vào xắc, chậm rãi xỏ áo quần, leo xuống bắt tay cảm ơn khách, chờ đến lượt nhảy ở bục bên cạnh. Khách mới, đào cũng sẽ mới hơn. Và cứ thế, cuộc chơi trở lại từ đầu như một cái vòng khép kín, dẫu đã gần 4 giờ sáng. “Cái nước Mỹ này nó rộng lắm.
Cứ strip ở đây rồi sang nơi khác sống, ai mà biết được” – Joe kết thúc câu chuyện nhảy nhót bằng lối mở cho những cô gái. Ngẫm lại, nước Mỹ quả là rộng thật. Chỗ tôi ở với Los lệch nhau đến 3 giờ chứ ít gì!